Mưa đêm  

Huyền Linh


 

Mưa đêm hiu hắt qua hiên buồn rơi
Vương vấn tâm tư đầy vơi
Đường về nhà em ướt lối

Mưa đêm lác đác qua song đìu hiu
Gió thốc nghiêng căn nhà xiêu
Có ai về qua xóm nghèo.

Mưa đêm nức nở như cung đàn tơ
Ngao ngán kiếp duyên tầm tơ
Giòng đời buồn như nước lũ.

Mưa đêm ray rứt không gian mờ xanh
Liếp nát không qua một manh
Bóng em dừng chân trước mành.

Về trong phòng giá
Đem theo hương nồng sưởi ấm mái tranh
Dịu ngát hương trinh
Mái tóc rối ướt dưới đèn hoa xinh

Trời loang màu tím
Ta dâng nhân loại giòng máu trái tim
Nhờ phím tơ loan
Gửi vào mạch đời tình thương lai láng.

Mưa đêm phố vắng im trong màn sương
Lá rũ đôi cây thùy dương
Lạnh lùng đàn buông đôi tiếng

Mưa đêm có tiếng ai ru trẻ thơ
Ngõ tối ngân nga lời mơ
Thoáng xa vọng nghe lững lờ.

Mưa đêm nước mát xuyên qua lều tranh
Môi thắm nếp duyên ngày xanh
Lửa hồng đùa reo tí tách

Mưa đêm tuôn mãi soi trên thềm cao
Như suối êm đưa lời trao
Lắng nghe tàn canh gió gào.